Xóm rìa sông

 

Mở mắt đã ứ đầy sông chảy

Đèo đẹt nhúm nhà gianh như mực rớt ven trời

Bến cỏ ngợp hoang, bước thời gian trễ nải

Hoa cải vàng, dìm bóng xuống dòng trôi.

 

Những người đàn ông ra đi trên chiếc thuyền vỏ trấu

Vô tư như bầy cá ao làng

Ngác ngơ  giữa giang hồ trùng trùng bủa lưới

Lòng sâu, nước xiết, bão giông…

 

Những người đàn bà bám vào bùn mà sống

Như cây lúa trời sinh, vạn kiếp bám đất cằn

Lòng mơ hồ nghe… đêm sao rơi đầy bến

Tiếng mái chèo vỗ nước ở xa xăm.

 

Theo bước mẹ, vẫn lũi lầm những thân con gái.

Con trai nhặt lại mảnh buồm cha, khâu ước vọng chân mây

Nỗi mơ hồ vẫn trầm kha giữa đất trời đang biến ảo

Tự gồng mình, kẽo kẹt những vòng xoay.

 

Và con thuyền lại trôi vào phương trời vô định

Bông lúa uốn cong như dấu hỏi trên đồng

Sen vẫn nở hương thơm toả vào hoang vắng

Ướp câu thơ buồn…

Bên mép nước lại buông đêm.