Nhớ mùa bão cũ
Có một ngày xa…
Làng quê bỗng nổi cơn bão đất
Thành hoàng âm thầm đội nón ra đi
Phật buồn bã về Tây Phương, bỏ lại xác chùa.
Thị Kính bồng hài nhi biệt xứ.
Không còn tiếng chuông gọi chiều nhóm lửa
Bầu trời lởn vởn mây hoang
Tích chèo lạc mất sân đình
Đời trần trụi thịt xương, người thành gỗ đá.
Năm tháng ấy vẫn nắng mưa bão lũ
Vẫn bát cơm chan võng mồ hôi
Khi u mê giục lòng chôn thượng đế với bầu trời
Ta ngây ngất với niềm tin rằng mình hóa Chúa!
Ta tự chọn phần thiêng liêng trong ta mà chối bỏ
Đem hồn quê treo trên đoạn đầu đài
Con mắt thịt nhìn chiều ngỡ tưởng ban mai
Mụ mị uống duy tâm,
Trong tuý luý cơn say quyết cho là duy vật!
Câu thơ muộn mằn tìm về thời đổ nát
Nhặt những mảnh buồn rớm máu đã rêu phong
Vẫn còn nghe trong tầng đất thắt lòng
Nghẹn ngào tiếng nấc!