Khèn lá thổi đêm suông

Sạch và như được thanh tẩy qua lửa trầm

Tiếng khèn trải hồn mình dưới ánh trăng ngà

Tình tự với nhớ thương ở bên kia đầu núi

Dòng âm thanh thoát xác hóa nên hồn…

 

Bao mùa trăng đã vẹt mòn trên mái bản

Tiếng khèn vẫn vời vợi gửi trời

Thanh khiết mùi hương rừng dại ngây

Trong như gạn, lại trong như lọc.

 

Rồi tiếng khèn chợt tắt

Người thổi ngã vào dải nhạc đẫm ánh sao xanh

Và chết, cùng một nửa quả tim vỡ nát.

 

Nhưng đêm đêm

Tiếng khèn hình như thức dậy theo gió lang thang

Lại bắt đầu cuộc kiếm tìm nửa tim một thời đã mất

Trong một bầu trời khác,

Nơi chiều không gian thứ tư, ánh mắt hóa kim cương.