Tắm tiếng chuông chùa
Sợ vương hơi bùn ta ra sông tắm
Nước đắp vào da thịt
Muôn hạt phù sa bị dòng sông đánh cắp của những ngọn đồi.
Ta bỏ đi và ào vào lòng biển,
Biển lóa sáng và mặn như nước mắt.
Bạn xui ta chọn lửa
Và ta tắm trong lửa luyện từ ngàn năm, tỷ năm
Những giọt nước mắt bốc hơi và phù sa rơi lả tả
Nhưng khói…
Vẫn làm ta sặc sụa tâm hồn.
Tiếng chuông chùa gọi ta về dẫn nhập
Vào không gian âm thanh lấp lánh ánh từ quang
Và trong nước vô ảnh và lửa vô hình
Con người ta được giặt giũ
Ta nhu nhú tượng hình hóa đóa hoa sen.
Khoảng không gian nghẹn tiếng chuông
Đẻ ra bao quy nạp
Tụ vào cái một (nhất thể vũ trụ),
Lại nở bung (big bang*) sự thấm tháp chan hòa
Chợt ngộ ra,
Cái vô hình chưa bao giờ là một khoảng rỗng
Nhưng có biết mở mình đón nhận nó hay không?
*(Tác giả nên chú thích vụ nổ big bang-btv)