Bầy khỉ dưới mái chùa

 

Như những túm lông, bết dính ở sân chùa

Run rẩy kinh hoàng..... bầy khỉ thoát về đây từ miền chết

Nơi lưới khát thèm của loài người rình rập

Chập chùng… giăng thế giới ngoài kia.

 

Không khác mấy những đứa trẻ mất nhà, hốt hoảng bơ vơ

Khi tiếng nổ chiến tranh thét gào xua đuổi

Trốn vào ánh từ bi mỏng manh mà nương náu

Trong tiếng chuông rung, ứa nước mắt chiều. 

 

Lòng Phật như hương sen trên trái đất khô gầy

Sinh linh giữa cõi đời thì vốn là cát bụi

Trước cái ác kết bè thành sóng thần dữ dội

Làm sao Phật chẳng bó tay?

 

Ta chẳng hiểu nhiều về  nhân quả, trả vay

Nhưng nhận diện nỗi đau thì hoàn toàn có thể

Súng đâu! Súng đâu!

Hãy nhằm thẳng vào loài thú lạ

Mang hình hài người, nhưng không có trái tim.