Đêm trở trời
Tiếng quạt mo rời rạc vỗ canh thâu
Như muốn trút sức tàn quét bạc đêm mùa hạ
Muỗi cắm vòi vào cơn mơ chập chờn của máu.
Đêm.
Giấc ngủ người làng… còn bị vắt mồ hôi!
Góc đằng đông, chớp bể xé tơi bời
Mây tích gió, trời hầm như lò ủ
Đèn hạt đỗ thu mình vò võ
Trong bóng tối phập phồng, xanh mét nỗi âu lo.
Làng như bị bỏ quên, bị ném về tiền sử
Con trâu giữa khuya, vật vã gõ róng chuồng
Trăng thấp thoáng như mặt người ung ủng úa
Tiếng quả sảy thai… vọng buốt đêm vườn.
Tôi như bí, như bầu treo trong đêm ấy
Uống nỗi đầy vơi đè võng cả mái làng
Sẻ nghẹn đắng vào lời than thê lương của dế
Và tiếng gà quằn giọng chuyển canh.
Đêm vẫn ký sinh trong thịt da châu thổ
Ủ mầm nắng, mầm mưa, mầm giông gió rập rình
Chỉ hạt trấu trong bếp nhà vẫn đốt mình nuôi lửa
Và mẹ tôi, se sẽ dậy... một mình.