Có thể bạn quan tâm
Tập thơ mới " Ở đây, lúc này" - NXB Hội Nhà văn 2022
Chúng ta đang sống trên Trái đất và mang trong mình những nỗi đau quá khứ; những ngày này, lại buốt xót thêm vì chứng kiến những cơn bão chấn động cả địa cầu. Thực tế, những điều ấy đã và đang trở thành những vấn đề KT-XH trung tâm của thời đại ở nửa đầu thế kỷ 21 này. Đó là đại dịch Covid đã đẩy con người khắp thế giới vào đại thảm họa và di chứng “hậu Covid” vẫn tiếp tục bùng phát; tiếng súng vùng Trung Đông vẫn nổ vô hồi và cuộc chiến Nga - Uknaira diễn ra khốc liệt ngay giữa lòng châu Âu, nơi có rất nhiều “kinh đô ánh sáng”! Cuộc chiến ấy không chỉ gây ra những cái chết, nối dài dòng người ly loạn, sự sụp đổ của các công trình kiến trúc… mà tác động của nó đang làm thay đổi nhiều vấn mang tính toàn cầu, trong đó có vấn đề văn hóa đang báo xấu… Sát bên mình, vùng Đông và Bắc Á tích đầy mây chiến tranh và ngay thềm nhà chúng ta, sóng biển Đông vẫn chưa thôi ngừng dâng lửa…
Giữa những áp lực của cuộc biến thiên “dâu bể” ấy, dường như chúng ta chỉ đang tồn tại mà chưa được sống với đúng nghĩa của khái niệm này? Máu vô tội vẫn đổ xuống từng giờ và trái tim con người luôn nhói đau, thổn thức trong mỗi ngày thường. Cái chúng ta đi qua và chứng thực, hay đang diễn ra trước mắt, bên tai; cái chúng ta suy cảm từ cái đầu lạnh hay trái tim đầy nhiệt huyết và dễ run lên như sợi tơ trước gió… đều là số phận con người với những niềm vui nhỏ bé, thậm chí mong manh dễ bị tước đoạt lập tức, mà nỗi đau phải hứng chịu thì lại nhiều và lớn đến tột cùng.
Tất cả thế giới loài người, chứ không riêng bạn, riêng tôi, riêng dân tộc Việt chúng ta đã từng bị các cơn bão dập vùi và bây giờ lại đang ở trong mắt bão. Mắt bão ở ngay trong lòng mỗi chúng ta. Đó chỉ là vùng bình yên giả tạo, bởi rồi cơn bão sẽ tràn qua vùng giới hạn tạm thời mong manh ấy; bởi mắt bão, theo khái niệm Thiên văn học là “một vòng tròn mây dông nơi chứa đựng những điều kiện thời tiết nguy hiểm nhất… Xung quanh khu vực mắt bão là các dải mây mưa vần vũ với tốc độ kinh hoàng”.
Tôi đã viết những vần thơ này gửi bạn từ trong “mắt bão trần gian” nơi những cơn bão nhân thế còn khốc liệt và tàn độc dai dẳng hơn cả những cơn bão thiên nhiên, chúng đã và đang đe dọa đổ xuống, tàn phá, nhấn chìm muôn ngàn số phận. Tôi viết ngay lúc này, trên trái đất, trong ngôi nhà của mình bằng trái tim đau đớn cho số phận nhân loại, cho dân tộc của tôi và ngưỡng vọng trân quý phẩm giá con người.
Nguyễn Đình Minh trân trọng giới thiệu tập thơ mới của mình. Hải Phòng, hè 2022
CHÙM THƠ TRONG TẬP
Viên đạn buồn thứ nhất
Tiếng mõ u trầm rơi xuống sóng sông Hằng
Vùng đất của các Lạt-ma oan hồn giăng mặt đất
Thánh địa Vaticăng
Khói phủ đen trên nóc nhà thiêu xác
Tiếng chuông nức nở gửi trời xanh
Như biệt tăm, như hóa vô hình
Những miệng lưỡi bằng gang và trái tim sắt
Nháo nhác loài người cháy gan cháy ruột
Chôn nụ cười trong những chiếc khẩu trang
Công nghệ 4.0
Bước trồi sụt phập phồng đêm đại dịch.
Trái đất hình như quay lệch trục
Tất cả văng ra khỏi trái tim mình
Trước quyền năng thiên nhiên phán xét
Đều tuyệt đối công bằng
Trả lý trí về với gốc nguồn bụi cát!
Những tử thần Covid
Vẫn giương vuốt nhe nanh uống máu nhân gian
Ta đã xưng hùng chúa tể trái đất xanh
Có thể cầm súng lên và không hề sợ chết
Nhưng bắn vào đâu khi quân giặc vô hình?
Nên phải chăng,
Ta đã bắn vào sự ngạo cuồng của mình
Viên đạn buồn thứ nhất?
Những thông điệp cát
Những vòm ngực tụ về bên mép nước biển Đông
Trước gió, phồng căng như sắc cờ châu lục
Người nghệ sỹ gieo ước mơ trên cát
Bằng máu trái tim mình
Và tưới nó lên xanh bằng nước mắt.
Trước mặt lâu đài là biển biếc
Nhưng thăm thẳm biển sâu vực xoáy đá ngầm
Dưới chân lâu đài là đất
Đất rung từng giờ dư chấn chiến tranh.
Vòm ngực muốn đem mình ra chắn bão dông?
Như chiếc lá cuối cùng
Viết trên mặt thế giới trụi trần
Ước mơ cổ tích
Nhưng cổ tích giờ thóp thoi trong ký ức buồn.
Những thông điệp cát chông chênh
Trước thế giới đối đầu họng súng?
Hóa những con Dã Tràng đối đầu đấu sóng
Để lại mép trùng khơi…
Muôn mộ gió chết chìm!
Bãi biển Đà Nẵng 2016
Tâm hồn
Không thể nhún chân để bay khỏi hành tinh
Và trái đất đều triệu hồi nhốt vào miền tan hóa
Tất cả vật chất thế giới này
Nhưng tâm hồn tôi có thể
Hái những vì sao đang chín giữa trời đêm…
Những lâu đài trần gian thành kỳ ảo lung linh
Đến ruột trắng thơm trong thân củ ấu
Đều do hương thơm của tâm hồn mách bảo
Bỗng thấy thương
Những trái tim bọc mỡ…rỗng không!
Nếu chẳng ủ trong mình hồn của lửa
Que diêm chỉ là que gỗ nhỏ vô duyên
Nếu bỗng một ngày loài người hóa vàng ròng
Thì thế giới thành lặng câm đá sỏi
Trái đất xoay buồn trong gió hồng hoang…
Tôi quét dọn ngôi nhà tâm hồn mình
Nhận ra hành tinh như một kho rác bụi
Thấy lời Phật mọc thành rêu bên tai đá
Và tiếng chuông nhà thờ
Ngã sõng soài trên mặt tháp bê tông!