Thơ nhóm biên tập vanhaiphong.com
Ngày thơ, các tác giả thơ và công chúng yêu thơ, tuỳ điều kiện hoàn cảnh cụ thể, mỗi người đều có cách riêng để bày tỏ sự ngưỡng mộ đối với loại hình nghệ thuật ngôn từ trí tuệ mà độc đáo này. Ngày thơ lần thứ XIV năm nay, các nhà văn, nhà thơ trong BBT vanhaiphong.com xin gửi tới bạn đọc những sáng tác của chính mình, với ý nguyện góp thêm một tiếng nói cho thơ.
Ban Biên tập Website vanhaiphong.com (tháng 3/2015).
Từ trái qua: nhà thơ Minh Trí, nhà văn Đình Kính, nhà thơ Nguyễn Đình Minh, dịch giả Ngọc Châu, nhà thơ Đinh Thường
Đình Kính
VU VƠ TÌM EM
Cõng nỗi nhớ tìm em
Nặng lòng câu ví dặm
Thuyền cắm sào đứng lặng
Mặt sông chiều sương buông.
Thu lại về theo lá
Ruộm vàng nỗi nhớ mong
Hương cốm trời mát trong
Em ở đâu, ở đâu?
Tìm em trong tiếng hát
Cùng lạc vào cõi mê
Thổn thức câu quan họ
Người ơi, sao đừng về?
Em có lẫn trong gió
Hút hao gầy dòng sông?
Xanh xao dài tiếng gọi
Ơi mùa đông mùa đông!
Ve khóc than suốt hè
Rỉ rả trong nuối tiếc.
Nắng hun vào khao khát
Em bóng mờ trong mơ.
Tìm em nơi lục bát
Câu thơ ngả ngiêng say
Bằng với trắc lỡ nhịp
Vần điệu nồng men cay.
Đào mùa xuân nhú hồng
Em về với anh không?
Dìu dặt hương cỏ mật
Về đi em về đi, anh đợi
Đêm 30-10-2014
THƠ TÔI
Tôi gác thơ giàn bếp
Đông ken
Buồn
Xé con chữ
Nhâm nhi.
Thơ lên men trong hũ
Bạn quý đến chơi
Rót mời một chén.
Kẻ lắc lư cười
Người rung đùi
Khen… đắng!
Thơ tôi phơi nắng
Bạc trắng trời chiều
Không khô.
Cô nỗi đau
Bất thành.
Hạ nóng đông hanh
Mang thơ ngâm nước.
Đắng chát loãng tan
Uông thấy ngọt!
Thơ có người mua
Không bán!
Gom vị mặn
Nhặt lẻ buồn
Chích vào chữ
Ủ
Phòng Giáp hạt.
Đêm 9 - 1 -2016
Đ.K
Ngọc Châu
MẮT BÃO
Gió mùa chỉ thổi một chiều
Gió lòng nào biết bao nhiêu phương trời
Nguồn từ đâu đấy, ai ơi
Cứ gom bão tố bắt đời cuộn xoay?
Nhưng dù giông gió ngàn ngày
Tận trong sâu thẳm, lòng này hư vô
Thoảng ngân một tiếng chuông chùa
Một câu thơ đủ bỏ bùa trần ai
Bởi em nằm giữa tim tôi
Em là mắt bão, muôn đời bình yên...
SÓNG THẦN
Anh như con thuyền vênh váo
Thẫm nắng mưa
giông bão cuộc đời.
Loen khoen mỗi đận ra khơi
Vét về
chỉ mấy mảnh trời vụn vênh
Chẳng ao ước đuợc lênh đênh
Chẳng còn
trông ngóng
ráng lành chân mây.
Neo ẩn rồi
mà chiều nay
Núi vụn tan
đất trời xoay
biển gầm.
Cố tình em
hoá sóng thần
Bắt anh muôn kiếp, vạn lần phù du...
N.C
Nguyễn Đình Minh
NGÀY XUÂN XEM RỐI NƯỚC
Gió dùng dắng ngác ngơ trên mặt ao tù
nghe tiếng sóng nhỏ nhoi vỗ buồn vào bờ cỏ.
Nhà thủy đình đơn côi như bông sen lạc xứ
nổi nênh giữa những rong rêu
Chim se lòng chao cánh lượn ngang trời
nhìn bầy rối bị giật dây ngược xuôi trên váng nước
xuống chó
lên voi
vinh quang… và chết
Sân kháu đảo điên trăm tích trò đời…
Sau mỗi mặt rối kia tàng ẩn một hồn người
muôn sợi dây vô hình định hướng đi và thít buộc
những đường dẫn đều rơi vào ngõ cụt
nơi những cuộc đời tan hóa
thành hơi…
Và chim cứ tự do bay, gió chảy, mây trôi
ta cát bụi nên đành chìm xuống đáy
chút hồn vía mỏng manh nhập vào thân rối
bầm dập nỗi trần gian…
vai diễn con người.
ĐỌC SÁCH NGÀY CHỦ NHẬT
Có thể xóa sổ nền văn hóa, xê dịch đường biên
Thế giới vụn rời, sụp đổ bởi chiến tranh
Biến địa cầu thành một giọt nước mắt.
Từ quyền lực kinh người của một cuốn sách
Bởi sách được đẻ ra từ bụng dạ con người.
Đạo lý phơi trên những trang văn bây giờ ta tin yêu
Có thể tương lai là món ăn của loài mối mọt
Bầu trời ta nhọc nhằn một đời người hái về từ sách
Có khi là hư ảnh cải trang của một cái đít nồi.
Và chỉ còn lại mảnh vườn của mẹ ta trên đời
Cây không đơm sai giống hoa riêng,
Cành chưa bao giờ kết nhầm loài quả khác.
Dẫu rình rập kín tháng ngày bóng chiếc rìu thần chết
Thì đúng mùa,
cây vẫn tự nhiên xanh.
N.Đ.M
Minh Trí
LỐI MÙA XUÂN
Lối này đến với mùa hoa
Cho tươi trẻ lại cây già cành khô
Lối này dẫn xuống bến mơ
Cho em thương những câu thơ úa tàn
Lối này cỏ mọc đa mang
Còn dâng nước mắt xoá tan muộn phiền
Lối này trang giấy hoa niên
Dẫn ta đi ngược lại miền thơ ngây
Lối này những gió cùng mây
Xin đừng mắc phải tháng ngày không tên
Lối này dừng lại bên em
Cho xanh từng phút say mềm gọi xuân.
QUÊ BIỂN
Phải vì gió hắt ngược chiều biển lạnh
Những bông lau gọi bạn nhớ thương thầm
Có dốc đá dẫn dọc miền non biếc
Búp thông trầm khai bút trời xuân
Tôi dừng lại trước ngôi nhà ven biển
Bếp ngư dân ngun ngút bến chiều
Mùi cá nướng dâng về ký ức
Vò rượu cổ dốc ngược vách phù điêu
Em ngồi xuống đá hoang run rẩy cát
Nức tiếng đàn ngàn ngạt cỏ đồng quê
Thôi hãy cất tuổi thơ vào sóng gió
Nhớ cố hương chim núi sẽ bay về
Đêm biển gió thấu hờn vách đá
Mái nhà ai dấu lệ đất ông bà
Cho tôi nhớ những gì không muốn nhớ
Một mảnh đời biển động phía mù xa
Cho em hát dưới sóng chiều an ủi
Nước mắt em là ngọc biển kia mà
Những thấn sứa dật dờ buồn khổ thế
Hốc đá nào ốc biển vùi hồn ta
Tôi nghe gió thầm thì miền non biếc
Những đau thương chân sóng cất đâu rồi
Cho đất cũ cựa mình chồi lộc mới
Rượu xuân còn thì rót dọc biển khơi.
M.T
Đinh Thường
CHIỀU VỊ XUYÊN
Vãn chiều mới tới Vị Xuyên
Đồi xanh, mộ trắng… chưa yên nỗi ngày
Lần theo đội ngũ, gặp mây
Bệ rêu hoa rụng, cỏ gầy cõng sương
Gió gào ran góc biên cương
Biết người nằm đó có tường phôi pha(!?)
Cánh hoa rơi rạng chiều tà
Nhịp thầm sông núi nhắc ta lẽ nào…?
Cúi đầu, ngực trống ầm ào
Nghe như tiếng pháo nã vào lương tâm!
Vị Xuyên, tháng 11/2015
NGHĨ VỀ THƠ
Làm thơ là đam mê thường nhật của tôi
Có những điều vần vè nặn ra từ óc
và ngộ nhận
Nhưng tuyệt nhiên đó không phải là thơ.
Nghĩ về thơ… biết sợ!
Rồi một ngày em đến
Tôi quả quyết
em là một tác phẩm toàn bích về thơ
Chỉ có điều
tôi không thể gọi ra được tất cả bằng ngôn từ.
Đ.T