Thơ Phạm Thúy Nga
Xuất hiện trên thi đàn đất Cảng chưa lâu, nhưng thơ Phạm Thúy Nga đã tạo được những ấn tượng. Người ta tìm thấy nơi thơ chị nỗi ám ảnh của một thời có ánh nắng thơm thảo, tiếng mẹ ấm nồng và cả những nỗi đau cay cực… đi qua. Và đâu đó vẫn đồng hiện những khát vọng ẩn tàng như than ủ trong tro bếp, những ước mơ con gái diệu vợi… Với cách nói mới, không theo vết mòn của tư duy thơ phụ nữ thường gặp thơ Thúy Nga đã tạo được lối đi riêng hy vọng sẽ mở thành một con đường.
Xin trân trọng giới thiệu chùm ba bài thơ mùa thu của chị.
LỜI RU MÙA THU
Anh mang cái trầm tư của người từng trải
Buộc vào khuôn mặt gió
Thong dong khoan nhặt lời thu
Cất em trong men rượu đủ buồn mấy dạo.
Rượu không màu sao thanh âm la đà hun hút
Rượu biết người nông – sâu, trong – đục
Mải gọi ngày hôm qua về xuôi
Nắng đổ mấy lần quên dáng cầu vồng xa lắc.
Thời gian nhuộm chín những thuận và nghịch
Em lặn ngụp trong ước mơ định sẵn
Nghiêng vầng trăng đợi ngày gieo hạt
Bước chân chỉ định gõ cái nhìn giăng lửa đốt nhân duyên.
Chênh vênh phơi mình trong hanh khô se lạnh
Con sông biết xuôi nguồn về biển
Cách nhau một cánh đồng
Sao em không tạc cánh cò lên lời ru của mẹ
“ Phải đâu chua ngọt chưa từng…”
DƯ VỊ MÙA THU
Mùa thu còn định ở lại nhặt khúc niệm cho sự hoan ca của đêm
Một đêm hai lần em choàng tỉnh khi nhớ về ngôi nhà nhỏ
Lời thì thầm tận sâu trong giấc ngủ
Em lục lại những tháng năm đã định vị
Và mơ
Những ngày tháng ấy ồn ào như dãy tập thể ngoài kia.
Mùa thu còn nhặt tiếng lao xao trong thanh âm mũ áo
Trong lễ vật cư ngụ
Trong anh
Trong em
Trong nụ cười con trẻ
Cho đến khi chúng ta không nhớ nổi
Có bao ngày đi chung
Có bao ngày đối diện
Có bao ngày ngoái lại
Để vượt ra ngoài ranh giới vợ chồng.
Mùa thu em uống no nê cái vị heo may dìu dịu
Bóp nhuyễn những song hành rong rêu bốn phía đang chồm lên tuần tự
Cho nắng hanh biết khóc
Cho hạt sương đêm biết cười
Cho em gối đầu lên cúc quỳ đón rét…
MUÀ VU LAN
Nắng biết mình vàng hơn
Cúc quỳ biết mình vừa pha loãng sắc màu trước hạt đời lam lũ
Con gối tay lên đơn sơ những tạ ơn mùa vu lan trước cửa
Lò dò tưởng tượng đóng đinh.
Nép vào cuống nhau vần vũ thảo thơm
Nép vào những phập phồng từ hơi thở mẹ
Nép vào chốt cửa ngăn cơn bão số 7
Nép vào nguyện cầu mong mẹ hiện hữu trên đời.
Lặng lẽ mơ đi trên bãi bờ gió cát
Con gửi những điềm nhiên thổi mùa thu vào đêm
Lanh canh ngập ngừng những phận người vừa mới đặt tên
Mẹ ở nơi nào cho con chạy đến…
Đom đóm tụ lại, tiếng mõ vãng lai
Trần nhà nhập nhoạng sụt sùi ngấn nước
Con băng qua đường mà đôi chân bất động
Ngập ngọng ú ớ… mẹ đâu?
Con với tay dưới lòng đất ẩm
Hoa đại trắng tìm đường trú mưa
Mẹ sẽ lại lo mùa con gió chướng
Con gửi cuộn len này cho mẹ kịp đan khăn…