Thơ viết cho tháng sáu
Gặp bạn mùa mận hậu
Mới hẹn lòng về Bắc Hà tháng sáu
Đã chạm mận ửng màu như chuỗi ngọc treo
Đã thấy núi quanh co nhấp nhô yên ngựa
Bạn vượt sương đứng đợi lưng đèo.
Mái tóc bạc bồng bềnh gió núi
Vời vợi mắt chờ mang hồn cỏ vía cây
Thương một thuở, đôi mảnh buồn ghép thành tri kỷ
Lòng tựa lòng nhau sưởi ấm những đêm dày…
Lửa réo gọi đã chín mùi thắng cố
Mùi của những ngày xa neo ở bên trời
Gần hết kiếp phù du mới thoát cơn mộng mị
Mới ngộ được ta vốn là cát bụi
Là hạt nước thượng nguồn vỡ vụn chảy xa khơi…
Rồi mai chợ phiên tan và rã mùa mận hậu
Thì có là gì? Ta hãy uống… cạn nhau?
Ngô cao nguyên ngâm lửa vào trong rượu
Chìm nổi đời trôi... được mấy phút thế này?
Một chút hương xưa
Ngựa bậm bịch cõng mây xuống núi
Anh gói biển vào lòng lên tìm em
Thoang thoảng hương… hình như mùa mận hậu
Hoa lau chờ ai mà bạc tóc bên ghềnh?
Ngày ấy, xa rồi... chan nắng trưa tháng sáu
Gió cứ thổi sau lưng trêu người, cơn gió núi
Em hò hẹn, và em đứng đợi
Dùng dắng ở bên trời…
Mà chẳng tím vào duyên!
Một thoáng đắm ngực anh rồi như hơi rượu
Em thành mây hờ hững qua thung…
Chôn chân gữa vũng chiều úa vàng màu hoa cải
Anh cầm lòng buốt ruột hóa rau răm.
Những hạt tình anh gieo đã thành cây chân núi
Hoài vọng bao mùa vẫn ngằn ngặt màu xanh
Nhưng ngàn kiếp, có bao giờ đá nổi
Và phận mây muôn thuở lại chẳng chìm!
Lang thang chợ Bắc Hà không thấy hàng tình cũ
Đêm bày bán cho người chỉ toàn khói với sương
Anh chạm đáy cơn mơ gặp toàn hư ảo
Sao vẫn bâng khuâng ngơ ngác ngọn lửa lòng?