Về nguồn - chùm thơ nhân ngày 27/7

1. Chiều Côn Đảo

 

Đá sỏi dẫu nhiều, không nhiều hơn mộ chí

tiếng xiềng gông còn động đến run chiều

và gió thổi

như còn tanh mùi máu

nén nhang trầm cắm trên cát nghiêng xiêu.

 

Đi dọc Trường Sơn, đi qua Thành Cổ

để bây giờ đứng trước Hàng Dương

nghe sóng dội vào không gian nức nở

lời tử sĩ vọng về

cháy đỏ hoàng hôn.

 

Xương hóa đất hồn xanh khí quyển

Để lá xạc xào rơi khoe sự yên bình

Trên biển biếc Hải Âu soi cánh trắng

buồm căng trời uống nắng rưng rưng

 

Đất nước mình vẫn bên bờ bão táp

máu vẫn đầy vơi giữa đảo nổi, đảo chìm

tiếng trùng khơi từng giờ dồi tức ngực

bao người con ngã xuống…

không tên.

 

Xin ghi tạc tất cả vào xương tủy

thanh lọc lại mình như những đóa hoa sim

tím lặng lẽ làm mắt sao không ngủ

soi cho rễ sâu tìm tới cội nguồn

 

Tự trách những tháng năm ta vô tình hơn cây cỏ

ánh phù hoa che khuất tầm nhìn

và cõi lòng tự  dựng điều hiểm trở

quên ở cuối trời…

có một Côn Lôn.

 

2. Lời hoàng hôn Đồng Lộc

 

Nắng quái xiên khoai đốt sôi gió miền Trung

Nơi ngày xưa khúc ca dao nở mười quả trứng

nghe xạc xào trên cỏ xanh thầm lặng

bước chân đi và rúc rích tiếng cười

những mái tóc dài thả mùi hoa bưởi

trăng đầy như tuổi đôi mươi

lặng lẽ nhập vào mây nước…

Chiều bên kia chắc không còn nắng gắt

nhưng chẳng biết có điệu hò nhặt khoan

trên dòng sông  tươi màu ngọc bích

và làng sao có lên đèn?

 

Bài ca dao xanh niềm tin “còn da lông mọc”

ở đây chỉ có mười nấm đất

trụi trần.

Nơi thời gian thiêu trong lửa cháy

đêm không gian nén đầy tiếng nổ

giấc mơ con gái như sợi tơ mành

vắt dọc túi bom.

 

Đất sinh sôi những đoá hoa sen

Sen lại vắt hết hương mình dâng đất

chẳng thánh thần đâu, rất thật con người

thành linh hồn ngã ba Đồng Lộc

khói nhang thơm… thay cho bữa cơm chiều.

 

Những miệng hố bom cỏ khép xanh đồi

mảnh thép gang đang lẫn vào với cỏ

các chị vẫn hành quân cùng lịch sử

để lại dưới trời xanh thăm thẳm…

một con đường.