Thơ viết cho tuổi 60

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Mảnh hồn ta luôn vương vấn hương bùn
Quá nửa đời bàn chân tướp máu
Núi cao vực thẳm
Nắng mưa cát bụi đồng bằng
Biển tràn bão tố…
Bao phen lưng lằn roi vọt luật rừng
Bầm dập ruột gan, tê tái não lòng
Trước những phiên tòa công lý giả!
 
Đi bằng đôi chân của mình
Không chọn anh hùng, quân tử
Xin Thượng đế tâm hồn
Xin đất lành trí tuệ
Bòn kiếm từ cỗi cằn như cỏ
Lớn thành cây reo hát giữa trời xanh.
 
Tay trắng, dụng tâm dựng một mái trường
Hàng vạn cánh buồm từ đây đã đang đè biển cả
Bập bẹ bút thơ ngót mười năm
Tự tình với đêm suông, gửi tới nhân gian
Những câu thơ sù sì bọc lửa!
 
Chuyến đò cuối cùng giờ đã sang sông
Trao tay lái lại cho hậu thế
Đèn sách trĩu hai vai chìm như đá
Bút nghiên nặng một lòng tan hóa khói sương
Tri kỷ thành mây trôi muôn ngả
Bằng sắc đầy nhà chường mặt vô duyên.
 
Lại về trong hồn rạ vía rơm
Ươm sen để hiểu hết hương bùn
Được mất, bại thành, hơn thua… rũ bỏ
Bởi trò đùa dương gian không thể nào tan hóa
Chất đầy dưới gốc cỏ xanh!
 
May mắn thay trái tim còn run rẩy
Với nỗi hao gầy tròn khuyết của vầng trăng
Mái nhà nhỏ chân quê ngọt ấm mùi cơm
Bình minh đổ ngập tràn tiếng cười trẻ nhỏ
Nhang chiều thơm trên bàn thờ tiên tổ
Nhất chi mai vẫn hẹn nở giữa vườn.