Cây lục bát
Nhớ Đồng Đức Bốn
Chắt chiu gom một vốc hạt
Bòn từ vỉa quặng thời gian
Chất dầy những đớn đau thất vọng
Bàn tay chai sần
gieo trên mảnh đất hoang
Ủ ấm bằng những nỗi dại khờ
Nơi bộ ngực trụi trần ngang tàng phóng túng.
Vín những ngón chân trên mặt đường mòn
Sỏi đá và rừng khép phủ
Ươm những mầm cây mùa cũ
Tưới những tươi xanh
Xin từ cánh cò, hạt nước, gió đất, mây trời
Hòa trong rượu nhạt.
Để rồi chết
Mảnh sao đen vỡ ra thành vệt sáng ngang trời
Nơi ánh sao rơi
Nở hương thơm của trái ca dao
Trĩu nặng cành cây lục bát.