Nước mắt đàn bầu
Thả một sợi tơ tằm, óng ánh mỏng manh
Mang nỗi niềm quê rứt ruột
Đêm tha hương hoang mờ biển hồ Tonle Sap
Tiếng đàn bầu nức nở…chảy vào trăng.
Một chút khói lam chiều, bảng lảng sương giăng
Tiếng chim ngói gọi đồng vàng, mở cửa thu Bắc bộ
Tình tứ hẹn nhau về đêm hội mở
Lúng liếng chờ ai, lúng liếng đợi bên cầu…
Như cánh chim lạc xứ, lạc trời
Như hạt bụi bám nhờ đất khách
Rồi thân xác một ngày…cũng vùi trong bao la biển nước
Hồn lẻ loi giữa xa lạ tiếng xứ người!
Những đứa trẻ nằm trong khoang lạnh mơ cười
Chẳng nhẽ chiếc thuyền nhỏ nhoi này lại là tổ quốc?
Chúng sẽ hóa phù du theo nước ròng nước xiết
Thả dòng máu Việt chảy trôi...
Tiếng đàn cô đơn trong suông rỗng bầu trời,
Chìm nổi phận người giữa tròng trành đêm nước
Nỗi tức tưởi, bẽ bàng chơi vơi… tràn vực âm xót buốt
Đêm thiên di chan nước mắt đàn bầu.
Tonle Sap, Campuchia tháng 7 – 2010