Chùm thơ trên báo điện tử Hội Nhà văn Việt Nam (Vanvn.net)
Cảm xúc nghĩ suy về thành phố Hoa phượng đỏ qua các thời kỳ đau thương anh dũng và bời bời những trở trăn và Hà Nội với những nốt trầm lịch sử một thời là chủ đề của chùm thơ trên báo điện tử Hội Nhà văn Việt Nam (Vanvn.net) tháng 3 năm 2014. Xin trân trọng giới thiệu.
Hải Phòng
Những con tàu không số đi dưới các vì sao
thầm lặng về Nam
giấu những trái tim
khao khát đón ánh ngày từ biển cả.
câu ca chiều phố cũ
tan ra trong tiếng bom rền
em đi làm ca ba trên con đường đêm
tóc quấn vào trong mũ
không giấu nổi mùi hương lá sả
và tiếng cười rất trẻ
tiếng bình minh...
Hải Phòng
những cơn bão rung chuyển bến bờ
miên man sóng dữ
mồ hôi trắng loang màu áo thợ
toa tàu trôi ngang qua phố
mang những mảnh trời
bâng khuâng tiếng ve...
phượng vẫn châm lửa vào hè
rạo rực thắp những điều suy nghĩ
năm cửa ô như bàn tay châu thổ
vẫy gọi mặt trời lên
những lồng ngực cánh buồm
phồng căng tiếng biển
những dòng sông quặn mình mở bến
mạnh mẽ nồng nàn
hơi thở đại dương.
Hải Phòng
hương gió bể ùa đầy trong vành nón chao nghiêng
bài thơ nở cùng em và hoa phượng
da diết
tiếng còi tàu gọi bến
khát khao dội lên
trong tiếng sóng gầm.
Nghĩ bên Đá không đầu
Vệt lông ngỗng như những lá cờ tang
cắm bi kịch xuống lòng Đại Việt
bao nhiêu người mê muội mảnh đời thường
trong đó có em,
để Cổ Loa Thành vùi trong đổ nát
máu chảy nghìn năm dải đất Tiên Rồng?
Tình yêu mỏng manh như là lá
trước lửa chiến tranh và mặt nạ cuộc đời
khi tổ quốc tựa lưng vào Lẫy Nỏ
sao lại ngây thơ dâng hiến cho người?
nhân dân thương em cho em thành ngọc
nhưng nhà đã tan, hoá ngọc có ích gì
ngọc chẳng sáng trong đêm mất nước
giếng cổ u trầm một chấm sao khuya.
Lòng dân tộc khoan dung vớt em về từ biển
iu ấp chở che trong truyền thuyết nhân từ
nhưng hồn đá từng ngày vẫn rỉ ra giọt đắng
đất còn rung tiếng vó ngựa Triệu Đà…
Chẳng cha nào chém con dù con lầm lỡ
dằn lòng gươm chớp sáng dưới trời
em hoá đá không đầu vì trái tim đập lệch
tội chẳng mình em,
sao chỉ chém một người?
Đền Cổ Loa, tháng giêng 2013
Chiều Cổ Ngư
Sông Hồng chảy về đông và để lại
nỗi bâng khuâng sương khói Tây hồ
Cô bán chiếu gon đâu rồi? Không bán chiếu
Câu thơ tình ngơ ngẩn nắng Cổ Ngư.
Mây bảng lảng trôi về Bến Trúc
Tìm tiếng thoi dệt lụa giắng tơ chiều
lụa trắng tinh khôi trải vào sóng biếc
giặt nỗi sầu, giặt mãi chẳng vơi…
Thăm thẳm giữa mênh mông trời nước
mắt lưới thẫn thờ tìm dấu vàng son
gặp ca dao bồng bềnh vin bóng trúc
u uẩn buồn trên váng hoàng hôn.
Bất chợt giọt chuông rơi vào sâu vợi
mái chèo khua, thuyền ai chở gió về
ta nghe thấy tiếng ngày xưa… bến đợi
hương tóc thề thơm lại ánh trăng khuya.