Chùm thơ về Tây Bắc

VỀ TÂY BẮC
Ta về với ngàn xưa thời trai trẻ
Mây hoa ban vẫn vắt trắng ngang trời
Cọn tí tách đếm thời gian mê mải
Mắt ai nhìn lúng liếng dưới khăn piêu

Chân lạc bước dưới mảnh trời xứ Thái
Ruộng bậc thang hương cốm đơm xôi
Khói bếp ai xanh vờn mép mái
Bước chân trâu bậm bịch vỗ lưng đồi.

Suối bỗng dưng sao thì thầm thế suối
Sương hoá lụa mềm vắt dọc rừng xanh
Hương bồ kết quấn mềm đá núi
Em gội đầu lóng lánh một dòng trăng

Than vẫn ủ đỏ lòng đêm Tây bắc
Giữa vòng xoè tay lại cầm tay
Vít rượu cần thuở những ngày xa lắc
Đến bây giờ còn sóng sánh say.
                                    (Đã in trong tạp chí Văn nghệ Dân tộc miền núi)
Tay_bac
NHỮNG NGƯỜI MANG LỬA
                         Tặng các học trò trường THSP I Lai Châu
Vẫn núi đứng, núi ngồi… lại núi
Rừng sau lưng, trước mặt vẫn rừng
Hun hút gió cổng trời đá dựng
Mong manh chiều khói nhạt lòng thung.

Nơi một thời nhà tôi ở đó
Học trò xưa nay hoá những ông bà
Tóc nhuộm màu mây ngàn sương suối
Đưa con chữ về nơi bản đói mù xa

Tôi cầm tay những con người mang lửa
Bỏ lại đồng bằng tha thiết gọi sau lưng
Nơi lưới thời gian căng phồng bão tố
Khèn lá gọi trăng thức dậy ở bên ghềnh.

Những mùa mưa lũ về dựng thác
Mái lá như thiêu trong hầm hập gió Lào
Miếng sắn khô, vị măng tươi đắng chát
Trang sách hồng mở những vùng cao

Những bước chân trọn đời đi mê mải
Thầm lặng, vô hình giữa đại ngàn xanh
Những trái tim tự làm đuốc cháy
Cho đất cuối trời ấm mãi nắng bình minh.
                                                Đã in trong tuyn tp
                                        “Thắp sáng tương lai “– NXB Văn hoá Thông tin 2010
GỌI EM 
                        Gió đưa cây cải về trời
                       Rau răm ở lại chịu đời đắng cay
                                                         (Ca dao)
Trái tim anh ủ lửa trong trái pao
Em không bắt, trái pao rơi xuống đất
Tình anh như khói về trời
Như cánh chim hoang phiêu dạt.
Em không yêu anh thì thôi
Nhưng nhớ yêu chồng
Suốt kiếp.
Em vẫn trong anh nơi nỗi nhọc nhằn
Chân trời ngày cũ
Hoa cải vàng xa xăm
Theo gió lên ngồng.

Anh chỉ có một trái pao
ném đi một lần là mất
Em không yêu anh thì thôi
Nhưng nhớ thương con
Trọn đời
Em vẫn trong anh nơi năm tháng nổi trôi
áng mây tinh khôi ngày cũ
Hoá thành mưa lũ
Rơi xuống ruộng tình
Rau răm nay đã lên xanh.
                                       Đã in trong tuyn tp
                             “Thơ Nhà giáo Vit Nam “– NXB Văn hoá Dân tộc 2010
ve_TB1

Cô giáo miền tây

Anh gọi em là cô giáo miền tây
Như bông hoa ban yên lành dung dị
Như mùi cơm dưới mái sàn bếp ủ
Mang đi theo suốt những tháng năm này

Em gắn đời mình với lá với cây
Với núi chênh vênh, sương treo như mơ ngủ
Ngôi trường nhỏ, trong lòng thung cũng nhỏ
Tưởng chừng như một bàn tay

Mưa mịt mùng giăng, lũ quét dâng đầy
Đường heo hút quặn mình tan thành bụi
Có bồ kết đâu, em gội đầu nước suối
Nên tóc vương nhiều xuống gương soi

Bước chân anh bươn trải ở muôn nơi
Hồn neo lại nơi đất rừng xưa cũ
Vít rượu cần bắc về nỗi nhớ
Năm tháng bên em xao xác gió cuối trời. 
                                                       Đã in trên Báo Tiền Phong
co_giao
Thị xã cuối trời
Thị xã nhỏ trong vòng ôm của núi
Dòng Nậm Na như mái tóc nàng tiên
Phía này núi mặt trời vừa lặn
Bên kia đầu non trăng đã lên
Em mỏng manh giữa chênh vênh cầu khỉ
Gùi măng tươi oằn nặng vai gầy
Sương khói phủ lòng thung chạng vạng
Anh đón em về từ trong mây
Vùng sơn cước, nơi nhà ta ở đó
Đêm thì thầm tiếng suối hát ru
Ngày cuồn cuộn gió lào táp lửa
Những vơi đầy chiu chắt thành thơ
Thị xã nhỏ níu hồn ta trở lại
Thuở mộng mơ và cay đắng bời bời
Nơi thảng thốt tiếng nai rừng tác mẹ
Và hoa ban như mây trắng lưng trời.
                                                                          Đã in trong  tp
                        “Ng ư ời hát quan họ đêm Tây Hồ “– NXB Văn hoá Dân tộc 2005
thi_xa_1