Về tết muộn.
Đi qua một thời bon chen
đầy nước mắt
Đi qua một thời thương trường
đầy mồ hôi
Toan tính, âu lo như hành xác
Thế chấp cả chính mình
Tạm ứng cả với thiếu thừa thiện ác
Tựa lưng vào những tấm bảng vàng
Lòng đau buốt
Giật mình!
Ra giêng
Về quê nơi có mẹ trong luỹ tre làng
Ngái nồng mùi phù sa hương đất
Tiếng nhị ai đưa trong vắt
Màu áo the thâm
Qua ngõ lên chùa.
Hoa gạo nghe xuân yểm bùa
Thành nến đỏ cháy trong mưa lất phất
Mẹ cười như bà tiên tóc bạc
Cầm những phong giấy điều
Mừng tuổi cháu con.
Bếp đượm hồng
Ba hòn đầu rau chụm lặng im
Nghe củi khô lách tách.
Xóm làng ngày xuân
Ai cũng là khách
Câu chúc mộc mạc
Y nguyên một thuở xa xôi
Những bàn tay ấm lửa con người
Và nụ cười
bừng lên ánh sáng thứ thiệt
trong veo
lóng lánh hồn quê
nồng nàn lưu giữ trong hương lúa, bóng tre
Chưng cất từ dãi dầu mưa nắng.
Tôi cúi đầu yên lặng
Hương trầm mang về một không gian
Cái không gian xa lắc
Một thời
Vội vã nghe chiều
xúc đổ vào đêm.